Năm cũ sắp qua đi, năm mới lại sắp đến, khoảng thời gian, hẳn trong lòng mỗi chúng ta sẽ có rất nhiều những điều ngổn ngang và hối tiếc. Và có lẽ, hối tiếc nhất là khi chúng ta cảm nhận thời gian trôi qua thật nhanh nhưng bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều điều trong quá khứ. Bỏ lỡ nhất vẫn là một người nào đó từng đến, từng yêu thương, từng thề hẹn, từng là một phần máu thịt, từng là một phần thói quen của cuộc đời mình. Để rồi mình xem người ta là-tất-cả nhưng họ lại xem mình không-là-gì-cả.
Cuốn sách “CÓ MỘT NGƯỜI TỪNG LÀ TẤT CẢ” đã được Trí ấp ủ trong một khoảng thời gian rất dài. Trong quyển sách lần này chất chứa rất nhiều tâm tư tình cảm mà tin chắc rằng khi bạn mở ra bất kỳ trang sách nào, bạn cũng sẽ thấy mình đâu đó. Đâu đó của những ngày trẻ dại. Đâu đó của những lần yêu đau. Đâu có của những điều hối tiếc. Đâu đó của sự vỗ về trái tim bé nhỏ để giúp bạn có thêm niềm tin bước tiếp.
Bạn biết không, điều đẹp nhất trên cuộc đời này là được yêu, được dốc hết vốn liếng yêu đương cho một người, và được đau cho chính tình yêu ấy. Phải đau thì biết mình yêu một người đến nhường nào. Nếu tình yêu không đi qua trắc trở thì sẽ không bao giờ đong đếm được cảm xúc. Và CÓ MỘT NGƯỜI TỪNG LÀ TẤT CẢ sẽ dẫn lối bạn vào những năm tháng như thế. Bởi trong đời mỗi chúng ta, ít nhất cũng đã từng yêu vài người. Nhưng trong số vài người ấy, duy chỉ có một người yêu đậm sâu nhất. Đó có thể là tình đầu hoặc những mối tình sau tình đầu. Đó cũng có thể là một người chúng ta sẽ cùng họ đi đến cuối đất cùng trời trên con đường nhân gian. Nhưng cũng có thể chỉ là một người nắm tay nhau đi một đoạn đời chóng vánh mà thôi. Hay duyên phận bạc đến nỗi chỉ là những người dưng lướt qua đời nhau. Nhưng là ai, là gì, dài lâu hay ngắn ngủi giờ đã không-còn-quan-trọng nữa rồi. Quan trọng là chúng ta đã từng khờ dại cho họ một đặc quyền trong lòng mình, để mình xem họ là tất cả, là hơi thở trong lồng ngực, là tế bào trên từng thớ thịt. Một ngày họ quay đi, mình chợt nhận ra rằng mình quá ngốc nghếch vì đã để “Có-một-người-từng-là-tất-cả!”.
“Vào một ngày đẹp trời chúng ta đã nói lời tạm biệt. Không ai trách ai, không ai hờn dỗi. Chúng ta uống cạn vài chai rồi mỉm cười tiễn nhau thêm một đoạn về nhà. Hoá ra, cảm giác chia tay không hề đáng sợ! Vì chúng ta đã hiểu mình bắt đầu rất êm đẹp nên kết thúc cũng phải êm đềm.”
“Năm ấy, rõ ràng là thích nhau, rõ ràng là chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể có được một cuộc tình khắc cốt ghi tâm. Vậy mà, mỗi đứa lại chọn cách dừng lại vì nghĩ rằng đối phương chưa thực sự thương mình. Từ bỏ của tuổi trẻ, vĩnh viễn là hối tiếc sau này!”
“Hồi đó tụi mình hay nói, lễ thất tịch sẽ ăn chè đậu đỏ. Anh một bát. Em một bát. Mãi mãi không rời. Vĩnh viễn không xa. Sau này nghĩ lại hoá ra buồn cười. Dẫu có ăn mười bát chè đậu đỏ đi nữa, mà lòng người đổi thay hay không có duyên nợ, cũng có bên nhau được đâu. Sau này mới biết bát chè đậu đỏ năm xưa mãi là một câu chuyện nói dối.”
“có một người từng là tất cả
nhưng bây giờ đã trở thành người lạ
anh với người ta, còn thì cách xa.
chuyện chúng mình vừa mới hôm qua
bỗng hôm nay hai người hai lối rẽ
chả nhẽ yêu như trò chơi cút bắt
anh thắng em rồi,
em đau thắt ruột gan.”
Đây sẽ là một quyển nhật ký nhỏ, mỗi ngày bạn háo hức mở ra từng trang một, đọc từng con chữ và cảm nhận thật rõ những đoạn phim cuộc đời đang tua lại trong tâm trí. Mong rằng CÓ MỘT NGƯỜI TỪNG LÀ TẤT CẢ sẽ giúp bạn đi qua Mùa Đông năm nay thật an yên!