Nguyễn Thanh Bình gợi nhớ Tế Điên Tăng. Tế Công, hay Tế Điên Tăng, một trong những nhà tu hành thực sự đạt đạo, song đồng thời sống an nhiên giữa đời thường, uống rượu, ăn thịt, nói năng bỗ bã, những hành động nhìn bên ngoài không khác gì một kẻ phàm phu vô minh. Ta có thể gặp trong các cuốn sách của ông những hồi ức thô trụi về nỗi thèm khát đàn bà của mấy anh lính trẻ thời chiến, bên cạnh những suy niệm thâm trầm của một người đã ít nhiều nhìn thấu chân tánh của vạn vật.
" Con mắt nhìn thấu cái đẹp" là cụm từ rất đẹp mà một nhà phê bình của Liên Xô ( cũ) dùng để nói về Yasunari Kawabata. Hẳn cũng có thể mượn nó để nói về Nguyễn Thanh Bình. Một đôi mắt nhìn thế giới. Nhìn thấu thế giới. Một cái nhìn thấu suốt, kiên nhẫn, với sự tinh tường, mẫn tuệ, tự tại của một nghệ sĩ đích thực.