Lục Trì hiểu ý Đường Nhân, môi cậu khẽ nhếch lên. Đường Nhân nheo mắt. “Sau này phải cười nhiều vào đấy! Cậu cười lên trông đẹp trai lắm.”
Nụ cười “thầm kín” của Lục Trì tắt phụt. Cô cười, để lộ hàm răng trắng tinh. “Vừa nãy tớ uống nước mật ong, nước mật ong ngọt ê răng luôn ấy.”
Lục Trì nhìn cô. Hai chuyện này thì liên quan gì tới nhau? Đường Nhân bồi thêm: “Nụ cười của cậu… còn ngọt hơn mật ong tớ uống hôm nay.”