Bạn có cảm giác gì khi ở một mình? Bức bối hay tĩnh tại? Sợ sệt hay tận hưởng? Thấy yên tĩnh hay vắng lặng? Muốn lao ngay đến chỗ ai đó, bất kể là người như thế nào, hay ở yên đấy, chỉ ta với ta?
Hãy thử cảm nhận và suy nghĩ về điều đó, bởi nó rất quan trọng. Nó sẽ đưa bạn đến một trong hai ốc đảo: cô đơn hoặc cô độc.
Nếu ví cô đơn là khoảng không tối tăm vô định, thì cô độc là trời đêm đầy sao tĩnh lặng. Cùng là ở một mình, nhưng "Khi cô độc là sự lựa chọn", ta có thể:
Tận hưởng cảm giác yên tĩnh, không bị ai làm phiền, không bị ai nhìn ngó.
Hướng sự chú ý vào bản thân.
Nhìn ngắm, cảm nhận những gì ta không thể phát hiện khi ở cùng người khác.
Để cảm xúc lắng đọng, để cái đầu nghỉ ngơi, để con tim tĩnh tại.
Náo nhiệt mãi cũng chán, yên ả mãi cũng buồn, tốt hơn cả là dành cho mình một khoảng lặng vào những lúc thích hợp. Giống như trong âm nhạc, khoảnh khắc một âm thanh vừa dứt và nốt nhạc tiếp theo chưa vang lên đẹp đến lạ thường.
Không phải nhốt mình trong nhà lao vô hình, mà là dừng chân một lúc, cảm nhận, khắc ghi những cảm xúc, trải nghiệm trước đó để sẵn sàng cho chặng đường tiếp theo.
Hãy là chú chim cô độc sải cánh trên trời cao, cất tiếng hát trong thầm lặng.