Tôi tin các câu chuyện như thế này tồn tại vì đôi khi ta cần tạo ra những con quái vật và ông kẹ không có thật để thế chỗ cho những điều ta khiếp hãi trong đời thực: người cha/mẹ thay vì yêu thương lại đánh đập ta, vụ tai nạn cướp đi người mà ta yêu quý, khối u ta bỗng một ngày phát hiện ra đang sống trong cơ thể mình. Giả như những sự kiện kinh khủng đó là hành động của một thế lực bóng tối, có lẽ chúng ta sẽ thấy dễ dàng chấp nhận hơn. Nhưng thay vì bóng tối, tôi lại thấy chúng mang trong mình một thứ ánh sáng chói chang, và các hành vi tàn nhẫn trong gia đình mà đôi khi vẫn còn vương lại mãi trong lòng ta, chính là thứ tỏa sáng rực rỡ hơn cả. Nhìn trực tiếp vào thứ ánh sáng chói lòa ấy sẽ khiến ta mù, thế nên ta tạo ra nhiều lớp màn chắn khác nhau. Truyện ma, truyện kinh dị, truyện kỳ bí - thảy đều là những tấm màn như thế. Người nào khăng khăng không có ma trên đời chỉ là đang lờ đi những lời thì thầm của trái tim mình và như thế, đối với tôi, là độc ác. Dĩ nhiên, ngay cả con ma độc ác nhất cũng cô đơn, bị bỏ mặc trong bóng tối, cố gắng để được nghe thấy.